Sinh nhật năm 26 tuổi là sinh nhật đầu tiên trong suốt 26 năm mình mong nó trôi qua thật nhanh thật nhanh và không mong chờ. Thậm chí mình đã sợ hãi khi nghĩ về nó sắp cận kề, chỉ bởi e sợ bản thân sẽ thấy cô đơn mà bật khóc. Năm nay là lần đầu tiên trải qua sinh nhật xa nhà không có gia đình bên cạnh, đổi lại là một đêm chúc mừng đơn giản cùng với chồng. Cuộc đời luôn khiến chúng ta vừa có được, nhưng cũng vừa mất đi. Một ngày sinh nhật trải qua gần như cả thời gian là ở một mình. Lời chúc cũng không nhận được nhiều vì tất cả mạng xã hội đều bị mình tắt chế độ thông báo, vốn dĩ chỉ mong nhận được những lời chúc từ những người thực sự nhớ đến. Đến cả con bạn thân từ lúc chập chững biết đi cũng quên bẵn khi sinh nhật của nó và mình liền kề nhau, khi mà mới hôm qua mình vừa chúc mừng nó xong thì hôm nay nó lại quên mất sinh nhật của mình. Lại thêm một đứa bạn, gọi thân cũng ko phải thân nhưng cũng quý nó, năm nào cũng tranh thủ chúc một câu, đến nỗi sợ quên phải cài nhắc nhở hàng năm trên điện thoại. Giờ mới thấy những sự quan tâm của mình là thừa thải. Đáng lẽ những điều đó sẽ chẳng phải là vấn đề, nhưng hiện tại hoàn cảnh bản thân đang sống ở nơi xứ người xa lạ nên điều đó lại khiến mình cảm thấy tủi thân.
Những điều của ngày hôm qua mình sẽ để lại hôm qua, viết xong thì thôi sẽ không nghĩ đến nữa.
Những người đã gửi lời chúc/hỏi thăm đến mình: Ba Mẹ, anh Hai, chị Hồng, Phón, Thỏ. Trân trọng!!
“The years between eighteen and twenty-eight are the hardest, psychologically. It’s then you realize this is make or break, you no longer have the excuse of youth, and it is time to become an adult – but you are not ready.”
– Helen Mirren